Xứ Sở Sương Mù | Nebelland – Ingeborg Bachmann

Ingeborg Bachmann (1926-1973) là nhà thơ, nhà văn người Áo, nổi tiếng với hai tập thơ Thời gian kéo dài (Die gestundete Zeit) và Tiếng gọi từ chòm sao Đại Hùng (Anrufung des Grossen Bäre). Bachmann được biết đến trên văn đàn Áo khi tham gia vào nhóm văn học huyền thoại Nhóm 47 (Gruppe 47), gồm nhiều tên tuổi lớn trong văn học Đức – Áo thời đó như Ilse Aichinger, Günter Grass, Heinrich Böll, Marcel Reich-Ranicki và Paul Celan (tình nhân của bà). Thơ của Ingeborg Bachmann tập trung khai thác những khía cạnh triết học trong ngôn ngữ (chính bản thân bà cũng từng theo học triết học và bảo vệ luận văn tiến sĩ về Heidegger). Những tác phẩm sau này của bà chịu ảnh hưởng bởi triết gia đồng hương Ludwig Wittgenstein. Nhiều tác phẩm văn xuôi của bà chỉ ra những khó khăn của phụ nữ trong xã hội Áo thời Hậu chiến với mong muốn tìm thấy tiếng nói của chính mình. Bà được đọc rộng rãi trong giới độc giả nữ quyền sau khi qua đời.

Xứ sở sương mù

Vào mùa đông người tôi yêu sống
giữa những con thú trong rừng.
Sáng hôm sau tôi phải quay trở lại,
con cáo biết điều đó và nó phá lên cười.
Những đám mây run rẩy làm sao! Và trên
chiếc cổ cồn màu tuyết đổ xuống
một lớp băng giòn.

Vào mùa đông người tôi yêu
là thân cây giữa cây rừng, mời gọi
những con quạ xui xẻo đến
đậu trên những chiếc cành xinh đẹp. Nó biết
rằng cơn gió, lúc hoàng hôn buông xuống
sẽ nâng chiếc váy dạ hội cứng đờ sương giá
và rượt tôi trở lại nhà.

Vào mùa đông người tôi yêu
là con cá giữa bầy cá, câm lặng.
Bị giam cầm trong nước, những cái vây
ngoe nguẩy phía bên trong
tôi đứng trên bờ quan sát
cách nó lặn xuống và biến mất
cho đến khi tảng băng mang tôi đi.

Và lần nữa tôi nghe thấy tiếng kêu
của loài chim săn mồi, trên đầu tôi
nó sãi dài đôi cánh, tôi rơi xuống
trên một cánh đồng lớn: nó vặt
lông đám gà mái và ném cho tôi
một khúc xương đòn trắng. Tôi đeo nó quanh cổ
và đi qua những lông tơ cay đắng.

Người tình của tôi không chung thuỷ,
tôi biết đôi khi nàng xuống phố
trên đôi giày cao gót
hôn lên những chiếc cốc trong quán rượu
với cái ống hút nàng ngậm chặt trên môi
và nàng bắt chuyện với tất cả mọi người.
Nhưng thứ ngôn ngữ này tôi không hiểu.

Xứ sở sương mù tôi đã thấy
trái tim sương mù tôi đã ăn.

Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức Nebelland của Ingeborg Bachmann.

3 comments

  1. Bài thơ buồn và hay quá Pháp Hoan. Đọc nghe lạnh cả người.
    Một bài thơ tình nhưng chị lại muốn hiểu như là một bài thơ về sự đối xử lạnh lẽo giữa người và người với nhau hơn là giữa lứa đôi.

    Một mối tình không may ở trong sương mù hay là một xã hội mà con người sống không tử tế với nhau.

    “Xứ sở sương mù tôi đã thấy
    trái tim sương mù tôi đã ăn.”

    Đã thích bởi 2 người

    1. Em cũng cảm động khi dịch bài này chị ạ. Tự dưng thấy buồn, không hiểu vì sao. Có lẽ do xa nước Đức, xa châu Âu lâu ngày. Thèm được nói tiếng Đức, thèm được ngồi một mình trong những quán café xưa, thèm mùi những con phố sau cơn mưa, và có lẽ, buồn khi nghĩ về cuộc đời của những nhà thơ Đức thời hậu chiến mà mình yêu thích, và có lẽ, sau cùng, buồn cho thân phận khi phải sống một mình nơi xứ người.

      Đã thích bởi 2 người

Trả lời