Hán Thi (118) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Muốn được an bình giữa nhiễu nhương, Hàn Sơn chốn ấy chẳng gì hơn. Gió chiều

Hán Thi (118) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Muốn được an bình giữa nhiễu nhương, Hàn Sơn chốn ấy chẳng gì hơn. Gió chiều
Hán Thi (117) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bình sinh vui đạo tự an nhàn, Hang đá sương mù vấn vít lan. Thôn dã khiến
Hán Thi (116) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Trượng phu khả ái dáng đường đường, Thân thể sáng ngời vẻ kiện khương. Xuân thu
Hán Thi (115) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thiếu nữ họ Lô đẹp tuyệt trần, Mạc Sầu tên ấy vạn người tranh. Chèo thuyền
Hán Thi (114) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Năm qua sầu muộn vẫn còn mang, Xuân đến thiên nhiên nhuốm sắc vàng. Hoa núi
Hán Thi (113) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nghe nói sầu ưu khó giải bày, Nghĩ rằng lời đó chẳng gì hay. Sầu xưa
CÓ LẼ Shu Ting (舒婷; Thư Đình) (trả lời cho nỗi cô đơn của một thi nhân) Có lẽ trái tim của chúng ta
EM YÊU DẤU Mang Ke (芒克; Mang Khắc) Nếu em trở về với dáng hình nguyên thuỷ, là một nhúm đất nâu, anh vẫn